Tuyệt vời! Dưới đây là nội dung bạn yêu cầu, được trình bày theo định dạng markdown:
1. Thông tin Luận văn thạc sĩ
- Tên Luận văn thạc sĩ: Pháp luật về công chứng hợp đồng thế chấp quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất – thực tế tại tỉnh Bình Dương
- Tác giả: Lưu Trường Ân
- Số trang file pdf: 120
- Năm: 2020
- Nơi xuất bản: Trường Đại học Kinh tế TP. Hồ Chí Minh
- Chuyên ngành học: Luật Kinh tế
- Từ khoá: Công chứng, hợp đồng thế chấp, quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất, Luật Đất đai, Luật Nhà ở, Bình Dương.
2. Nội dung chính
Luận văn thạc sĩ của tác giả Lưu Trường Ân tập trung nghiên cứu về các quy định pháp luật liên quan đến công chứng hợp đồng thế chấp quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất, đặc biệt là thực tiễn áp dụng tại tỉnh Bình Dương. Luận văn đi sâu vào phân tích hai vấn đề chính: nghĩa vụ chứng minh tài sản thế chấp không có tranh chấp và việc thu phí công chứng đối với các hợp đồng thế chấp. Tác giả bắt đầu bằng việc làm rõ cơ sở lý luận về công chứng, thế chấp tài sản, đặc biệt là quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất. Sau đó, luận văn đi vào chi tiết các quy định của pháp luật hiện hành, bao gồm Luật Công chứng, Luật Đất đai, Luật Nhà ở và các văn bản hướng dẫn thi hành, đồng thời so sánh với các quy định pháp luật tương ứng của một số nước khác để đưa ra cái nhìn đa chiều về vấn đề này.
Trong phần nghiên cứu thực tiễn, luận văn tập trung phân tích tình hình áp dụng pháp luật về công chứng hợp đồng thế chấp tại tỉnh Bình Dương. Tác giả chỉ ra rằng, trên thực tế, việc thực hiện nghĩa vụ chứng minh tài sản thế chấp không có tranh chấp còn nhiều bất cập, do sự chồng chéo giữa các quy định của pháp luật và sự thiếu rõ ràng trong văn bản hướng dẫn. Các TCHNCC và công chứng viên thường yêu cầu người yêu cầu công chứng phải tự chứng minh thông qua việc cung cấp các giấy tờ xác nhận từ cơ quan nhà nước có thẩm quyền, gây khó khăn cho người dân. Về vấn đề thu phí công chứng, luận văn chỉ ra rằng việc thu phí thường được tính dựa trên giá trị tài sản thế chấp thay vì giá trị khoản vay như quy định, dẫn đến việc người dân phải trả phí cao hơn mức cần thiết.
Luận văn cũng phân tích những hạn chế và bất cập trong quy trình công chứng, như việc xác minh giấy tờ tùy thân của chủ thể thế chấp, quy định về chữ ký mẫu của tổ chức tín dụng và thiếu sự thống nhất trong việc áp dụng các quy định pháp luật. Các TCHNCC tại tỉnh Bình Dương thường áp dụng các biện pháp “khoanh vùng”, “gợi ý” và ban hành các văn bản nội bộ để kiểm soát các giao dịch thế chấp, trong khi chờ đợi hướng dẫn từ cơ quan cấp trên. Tác giả cũng nêu rõ những điểm chưa hợp lý trong việc sử dụng hợp đồng tín dụng để tính phí công chứng, cũng như những bất cập trong quy trình công chứng hợp đồng thế chấp khi các tổ chức tín dụng sử dụng các mẫu hợp đồng không ghi giá trị khoản vay.
Trên cơ sở những phân tích trên, luận văn đưa ra các kiến nghị cụ thể nhằm hoàn thiện pháp luật công chứng thế chấp. Về nghĩa vụ chứng minh tài sản không có tranh chấp, tác giả đề xuất sửa đổi các quy định pháp luật để làm rõ hơn trách nhiệm của từng chủ thể, đồng thời có hướng dẫn cụ thể về giấy tờ chứng minh cần thiết. Về thu phí công chứng, tác giả kiến nghị sửa đổi thông tư 257/2016/TT-BTC, đồng thời có những thay đổi về mẫu hợp đồng của tổ chức tín dụng để đảm bảo việc thu phí công chứng được thực hiện một cách minh bạch, công bằng, và phù hợp với giá trị khoản vay thực tế. Cuối cùng, luận văn kêu gọi sự thay đổi trong tư duy, cách nhìn từ các nhà lập pháp, các tổ chức tín dụng và tổ chức hành nghề công chứng nhằm bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của tất cả các bên tham gia giao dịch.