1/ Thông tin bài báo
- Tên bài báo: THỰC TRẠNG PHÁT SINH RÁC THẢI NHỰA TRONG TRƯỜNG HỌC – NGHIÊN CỨU ĐIỂN HÌNH TẠI TRƯỜNG ĐẠI HỌC CẦN THƠ
- Tác giả: Nguyễn Công Thuận, Nguyễn Trường Thành, Huỳnh Công Khánh và Nguyễn Xuân Hoàng
- Số trang: 126-137
- Năm: 2021
- Nơi xuất bản: Tạp chí Khoa học Trường Đại học Cần Thơ
- Từ khoá: Phát thải rác nhựa, phân loại rác, nhận thức người học, túi nhựa
2/ Nội dung chính
Bài báo nghiên cứu về thực trạng phát sinh rác thải nhựa tại Trường Đại học Cần Thơ, tập trung khảo sát các loại rác thải nhựa, nguồn phát sinh, thói quen sử dụng đồ nhựa của cán bộ, sinh viên và người kinh doanh dịch vụ trong trường. Nghiên cứu tiến hành thu thập số liệu từ tháng 9/2020 đến tháng 1/2021, bao gồm việc khảo sát rác thải nhựa tại các thùng rác trong khuôn viên trường, các phòng học và phỏng vấn các đối tượng liên quan. Kết quả cho thấy rác thải nhựa chiếm 11,4% tổng khối lượng rác thải rắn, trong đó loại nhựa LDPE (chủ yếu là túi nilon) chiếm tỷ lệ lớn nhất. Túi nilon được thải ra nhiều nhất từ các phòng học, trong khi nhựa LDPE cũng là loại nhựa chiếm tỷ lệ cao nhất trong khuôn viên trường. Hầu hết các đơn vị kinh doanh trong trường không phân loại rác thải nhựa để tái chế. Nhận thức về tác hại của rác thải nhựa của người học khá cao nhưng hành vi phân loại rác chưa tốt. Bên cạnh đó, công tác tuyên truyền về giảm thiểu rác thải nhựa còn hạn chế, sự tiện lợi của sản phẩm nhựa và việc phân loại rác nhựa chưa tốt là những khó khăn chính trong việc giảm phát sinh rác thải nhựa.
Nghiên cứu cũng chỉ ra rằng người học có thói quen sử dụng các sản phẩm nhựa dùng một lần như ly nhựa, ống hút nhựa, hộp xốp, túi nilon cho việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày tại trường. Mặc dù người học có ý thức về việc giảm thiểu rác thải nhựa và có xu hướng sử dụng các sản phẩm thay thế như bình thủy tinh, bình kim loại nhưng chưa phổ biến. Đặc biệt, việc sử dụng túi vải thay cho túi nhựa còn rất hạn chế. Các biện pháp thay thế sản phẩm nhựa một lần như sử dụng ly thủy tinh, hạn chế ống hút nhựa tại các quán ăn trong trường bước đầu có sự hưởng ứng. Tuy nhiên, kết quả phân loại rác tại nguồn vẫn chưa cao, cho thấy cần phải tăng cường tuyên truyền và có biện pháp khuyến khích, khen thưởng và chế tài. Việc phân loại rác nhựa tại nguồn có sự khác biệt về khối lượng giữa thùng rác “nhựa tái chế” và “rác khác”, nhưng sự khác biệt này chưa thật sự rõ ràng cho thấy việc phân loại rác của sinh viên chưa triệt để. Ngoài ra, người kinh doanh dịch vụ trong trường chủ yếu vẫn sử dụng đồ nhựa dùng một lần, và chưa có ý thức cao về việc phân loại và thu gom rác thải nhựa để tái chế.
Để giảm thiểu rác thải nhựa tại Trường Đại học Cần Thơ, bài báo đề xuất các giải pháp mang tính tổng hợp bao gồm: xây dựng các chính sách và quy định về giảm thiểu chất thải nhựa dựa trên chỉ thị của Chính phủ; tăng cường công tác tuyên truyền nâng cao nhận thức cho cán bộ, sinh viên và người kinh doanh; thành lập các kênh giám sát việc thực hiện giảm thiểu rác thải nhựa; khuyến khích nghiên cứu khoa học về các mô hình quản lý chất thải rắn và giảm thiểu nhựa; và trang bị cơ sở vật chất phục vụ việc phân loại rác thải nhựa. Bên cạnh đó, cần có biện pháp chế tài đối với hành vi xả rác không đúng nơi quy định (trừ điểm rèn luyện đối với người học), đồng thời khuyến khích các hành vi tốt trong việc bảo vệ môi trường. Nghiên cứu nhấn mạnh cần có sự phối hợp đồng bộ giữa các bộ phận trong nhà trường để đạt hiệu quả cao nhất trong việc giảm thiểu rác thải nhựa, hướng đến mục tiêu phát triển bền vững.