1/ Thông tin bài báo
- Tên bài báo: RÀO CẢN TRONG Ý ĐỊNH SỬ DỤNG XE BUÝT LÀM PHƯƠNG TIỆN ĐI LẠI CỦA NGƯỜI DÂN TRÊN ĐỊA BÀN TỈNH THỪA THIÊN HUẾ
- Tác giả: Hoàng Hùng, Trần Văn Hòa
- Số trang: 101-114
- Năm: 2017
- Nơi xuất bản: Tạp chí Khoa học Đại học Huế: Kinh tế và Phát triển
- Từ khoá: rào cản, ý định sử dụng, phương tiện xe buýt
2/ Nội dung chính
Bài báo này tập trung nghiên cứu về các yếu tố rào cản ảnh hưởng đến ý định sử dụng xe buýt làm phương tiện đi lại của người dân trên địa bàn tỉnh Thừa Thiên Huế. Mặc dù hệ thống xe buýt đã được đầu tư và phát triển trong hơn mười năm qua, nhưng hiệu quả mang lại vẫn chưa cao, số lượng người sử dụng xe buýt còn khá khiêm tốn. Nghiên cứu đã sử dụng phương pháp phân tích nhân tố với 20 biến quan sát, đại diện cho 5 nhóm nhân tố, kết hợp với phân tích độ tin cậy và phân tích hồi quy để đo lường mức độ ảnh hưởng của các rào cản này. Kết quả cho thấy rằng có đến 15 trong số 20 biến quan sát chỉ được đánh giá ở mức trung bình đến khá tốt, cho thấy người dân vẫn chưa thực sự hài lòng với chất lượng dịch vụ và sự tiện lợi của xe buýt. Ngược lại, có 5 biến được đánh giá tốt, đặc biệt liên quan đến sự thuận tiện và chi phí của phương tiện cá nhân, cho thấy người dân vẫn ưu tiên sử dụng các phương tiện cá nhân hơn.
Nghiên cứu cũng chỉ ra rằng có năm nhóm nhân tố chính ảnh hưởng đến ý định sử dụng xe buýt, trong đó sự hấp dẫn của phương tiện cá nhân là yếu tố tác động mạnh nhất, tiếp theo là nhận thức kiểm soát hành vi, chuẩn chủ quan (ảnh hưởng của xã hội), nhận thức về môi trường và cuối cùng là sự hữu ích của xe buýt. Điều này có nghĩa là người dân vẫn ưu tiên sự thuận tiện, chủ động và chi phí của phương tiện cá nhân, trong khi đó, các yếu tố liên quan đến sự tiện lợi của xe buýt, ảnh hưởng xã hội và nhận thức về môi trường lại chưa thực sự được quan tâm đúng mức. Ngoài ra, bài báo còn đánh giá thực trạng sử dụng xe buýt tại Thừa Thiên Huế thông qua số liệu thống kê từ năm 2014 đến 2016, cho thấy số lượt khách tăng lên qua các năm nhưng vẫn còn rất hạn chế so với tiềm năng và sự phát triển của địa phương. Bài báo cũng trình bày chi tiết về phương pháp nghiên cứu, bao gồm việc thu thập dữ liệu sơ cấp thông qua khảo sát bảng hỏi và dữ liệu thứ cấp từ các cơ quan quản lý.
Từ kết quả nghiên cứu, tác giả đề xuất một số giải pháp nhằm cải thiện tình hình sử dụng xe buýt tại Thừa Thiên Huế. Cụ thể, cần điều chỉnh mạng lưới tuyến xe buýt cho phù hợp với nhu cầu của người dân, đặc biệt là học sinh, sinh viên; tăng mức độ phủ rộng của mạng lưới để tăng khả năng tiếp cận; giảm mức độ trùng tuyến để tiết kiệm thời gian. Bên cạnh đó, cần nâng cao chất lượng dịch vụ, đảm bảo sự thoải mái, an toàn và tiện lợi cho hành khách, đầu tư vào các phương tiện hiện đại, thân thiện với môi trường, cũng như có chính sách trợ giá hợp lý nhằm thu hút người dân sử dụng xe buýt. Quan trọng hơn, cần thay đổi nhận thức của người dân về việc sử dụng xe buýt, nhấn mạnh đến sự văn minh, lịch sự và những lợi ích về mặt xã hội và môi trường mà xe buýt mang lại. Bài báo kết luận rằng để xe buýt trở thành một phương tiện đi lại phổ biến, các cấp quản lý cần có sự quan tâm và đầu tư hơn nữa vào hệ thống này, đồng thời phối hợp với các doanh nghiệp vận tải để mang đến dịch vụ tốt nhất cho người dân.