Tuyệt vời, đây là phân tích chi tiết và đầy đủ về ý chính của bài viết, tuân thủ đúng các yêu cầu đặt ra:
1. Thông tin Luận văn thạc sĩ
- Tên Luận văn thạc sĩ: Không gian nghệ thuật trong Tây Du Ký
- Tác giả: Nguyễn Hoàng Long
- Số trang file pdf: 83 trang
- Năm: 2000
- Nơi xuất bản: Trường Đại học Sư phạm TP. Hồ Chí Minh
- Chuyên ngành học: Văn học nước ngoài (Văn học Trung Quốc)
- Từ khoá: Thi pháp, không gian nghệ thuật, Tây Du Ký, Ngô Thừa Ân
2. Nội dung chính
Luận văn “Không gian nghệ thuật trong Tây Du Ký” của Nguyễn Hoàng Long đi sâu vào nghiên cứu một khía cạnh quan trọng của tác phẩm dưới góc độ thi pháp học. Luận văn tập trung khám phá vai trò và ý nghĩa của không gian nghệ thuật trong việc thể hiện hình tượng nhân vật, cũng như góp phần làm nổi bật giá trị tư tưởng và nghệ thuật của “Tây Du Ký”. Luận văn khẳng định rằng, không gian nghệ thuật không chỉ là bối cảnh, mà còn là một phương tiện biểu đạt tư tưởng, quan niệm của tác giả về con người và thế giới. Tác giả đã khéo léo sử dụng các loại không gian khác nhau để khắc họa một cách sâu sắc và sinh động các nhân vật trong tác phẩm.
Luận văn chia không gian nghệ thuật trong “Tây Du Ký” thành hai loại chính: không gian trần thế và không gian thần kỳ. Không gian trần thế bao gồm núi Hoa Quả – đá tiên, nơi sinh ra Tôn Ngộ Không, và không gian mặt đất với những con đường, đỉnh núi, hang động, dòng sông. Không gian thần kỳ bao gồm Long cung, Âm ty, Thiên cung và Tây Thiên cực lạc. Mỗi không gian mang những đặc trưng riêng biệt, phù hợp với từng giai đoạn phát triển, từng tính cách của nhân vật và từng sự kiện trong tác phẩm. Không gian núi Hoa Quả được xem như cội nguồn của Tôn Ngộ Không, nơi có sự tương thông với trời đất, trong khi không gian mặt đất lại là nơi thể hiện sự trưởng thành, bản lĩnh của nhân vật thông qua các cuộc chiến đấu trừ yêu diệt quái. Các không gian thần kỳ như Long Cung, Âm Ty, Thiên cung và Tây Thiên lại là nơi thể hiện sức mạnh, khát vọng và sự đấu tranh của Tôn Ngộ Không.
Luận văn phân tích mối quan hệ giữa các không gian này với từng nhân vật cụ thể, đặc biệt là Tôn Ngộ Không. Trong đó, không gian Long Cung là nơi Tôn Ngộ Không thể hiện sức mạnh để có được vũ khí vô địch. Âm Ty là không gian thể hiện khát vọng trường sinh bất tử. Thiên cung là không gian để Tôn Ngộ Không thể hiện sự ngạo nghễ, dám thách thức các thế lực tối cao và bày tỏ sự bất phục tùng. Trong khi đó, không gian Tây Thiên cực lạc lại là nơi thử thách sự kiên trì, công đức của đoàn thỉnh kinh. Luận văn cũng cho thấy, các nhân vật khác như Đường Tăng và Trư Bát Giới cũng được đặt trong các không gian nhất định để thể hiện tính cách riêng của họ. Đường Tăng thì ngây thơ, thiếu bản lĩnh, còn Trư Bát Giới lại ham ăn, háo sắc. Tuy nhiên, không gian lại không tác động nhiều đến sự thay đổi tính cách của cả hai nhân vật này.
Luận văn cũng đề cập đến vấn đề thưởng thức, tiếp nhận tác phẩm theo hướng thi pháp học. Tác giả cho rằng việc nghiên cứu không gian nghệ thuật đã góp phần làm phong phú thêm cách hiểu về “Tây Du Ký”, đồng thời khẳng định giá trị của hướng tiếp cận thi pháp học trong nghiên cứu văn học. Luận văn nhấn mạnh rằng, không gian nghệ thuật không chỉ là bối cảnh mà còn là một yếu tố quan trọng để biểu đạt tư tưởng và nội dung của tác phẩm, đồng thời góp phần làm nổi bật tính cách của từng nhân vật và sự tương ứng, hòa điệu giữa tính cách với không gian nghệ thuật.
Cuối cùng, luận văn đã đi đến kết luận về mối quan hệ giữa hình tượng nhân vật với không gian nghệ thuật trong “Tây Du Ký”. Luận văn cho thấy rằng, Tôn Ngộ Không là nhân vật trung tâm, nổi bật nhất trong tác phẩm và có sự tương ứng, hòa điệu chặt chẽ giữa tính cách và các không gian nghệ thuật. Các không gian này vừa là nơi thể hiện bản lĩnh của Tôn Ngộ Không, vừa là yếu tố góp phần tạo nên một hình tượng nhân vật độc đáo, kỳ vĩ và đầy sức sống. Luận văn khẳng định sự thành công của tác giả Ngô Thừa Ân trong việc xây dựng một thế giới nghệ thuật đặc sắc, thông qua đó truyền tải một tư tưởng phản kháng mạnh mẽ và một khát vọng tự do, bình đẳng trong lòng người đọc.