1. Thông tin Luận án
- Tên Luận án: ẢNH HƯỞNG CỦA BẤT ĐỊNH TỶ GIÁ HỐI ĐOÁI ĐẾN ĐẦU TƯ TRỰC TIẾP NƯỚC NGOÀI: VAI TRÒ CỦA PHÁT TRIỂN TÀI CHÍNH
- Tác giả: LÊ THÔNG TIẾN
- Số trang file pdf: 156
- Năm: 2024
- Nơi xuất bản: Trường Đại học Ngân hàng TP. Hồ Chí Minh
- Chuyên ngành học: Tài chính – Ngân hàng
- Từ khoá: Bất định tỷ giá hối đoái, đầu tư trực tiếp nước ngoài, lý thuyết quyền chọn thực, phát triển tài chính, phương pháp Bayes.
2. Nội dung chính
Luận án nghiên cứu về ảnh hưởng của bất định tỷ giá hối đoái đến đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI), đồng thời xem xét vai trò tương tác của phát triển tài chính trong mối quan hệ này. Luận án tập trung vào hai nhóm quốc gia: các quốc gia có chế độ tỷ giá neo mềm và các quốc gia có chế độ tỷ giá thả nổi. Mô hình lý thuyết được xây dựng dựa trên các yếu tố đẩy và kéo của FDI, lý thuyết lo ngại rủi ro, lý thuyết về tính linh hoạt của sản xuất, và đặc biệt là lý thuyết quyền chọn thực. Phương pháp ước lượng Bayes được sử dụng để phân tích dữ liệu từ 114 quốc gia trong giai đoạn 2000-2021, cho phép đánh giá đồng thời cả hai ảnh hưởng cùng chiều và ngược chiều của bất định tỷ giá hối đoái lên FDI. Hai thước đo bất định tỷ giá hối đoái được sử dụng là độ lệch chuẩn và chỉ số Z-score để đảm bảo tính vững chắc của kết quả.
Kết quả nghiên cứu cho thấy rằng, khi không xét đến yếu tố tương tác của phát triển tài chính, bất định tỷ giá hối đoái thường có ảnh hưởng cùng chiều đến FDI, đặc biệt là ở các quốc gia có chế độ tỷ giá neo mềm. Tại các quốc gia có chế độ tỷ giá thả nổi, ảnh hưởng cùng chiều vẫn tồn tại nhưng yếu hơn. Điều này ủng hộ lý thuyết về tính linh hoạt của sản xuất, cho rằng các doanh nghiệp có thể điều chỉnh sản xuất để tận dụng biến động tỷ giá. Tuy nhiên, sự khác biệt giữa hai chế độ tỷ giá hối đoái chỉ nằm ở mức độ phổ biến của tác động cùng chiều này. Kết quả này cho thấy rằng, dù ở chế độ tỷ giá nào, rủi ro từ biến động tỷ giá không hẳn là yếu tố làm giảm dòng vốn FDI mà còn tạo ra động lực đầu tư nhờ vào sự linh hoạt trong sản xuất và thay đổi cơ cấu thị trường.
Khi xem xét yếu tố tương tác của phát triển tài chính, kết quả nghiên cứu cho thấy sự khác biệt rõ rệt giữa hai nhóm quốc gia. Ở các quốc gia có chế độ tỷ giá neo mềm, phát triển tài chính có xu hướng làm giảm ảnh hưởng ngược chiều của bất định tỷ giá hối đoái, thậm chí có thể đảo chiều ảnh hưởng này thành cùng chiều. Điều này có nghĩa là, ở các quốc gia này, hệ thống tài chính phát triển càng mạnh thì càng làm tăng khả năng FDI hưởng lợi từ biến động tỷ giá. Trong khi đó, ở các quốc gia có chế độ tỷ giá thả nổi, phát triển tài chính lại có xu hướng giảm thiểu ảnh hưởng cùng chiều của bất định tỷ giá hối đoái lên FDI. Tức là, các quốc gia này phát triển tài chính càng mạnh thì càng làm giảm lợi thế từ biến động tỷ giá, có thể do hệ thống tài chính phát triển giúp doanh nghiệp phòng ngừa rủi ro tốt hơn.
Từ các kết quả nghiên cứu, luận án đưa ra một số hàm ý chính sách. Đối với các quốc gia có chế độ tỷ giá neo mềm, cần kiểm soát chặt chẽ bất định tỷ giá hối đoái và đồng thời thúc đẩy sự phát triển của thị trường tài chính và các định chế tài chính. Điều này giúp tối ưu hóa tác động tích cực của phát triển tài chính và giảm thiểu các tác động tiêu cực của bất định tỷ giá hối đoái. Đối với các quốc gia có chế độ tỷ giá thả nổi, nên tiếp tục nới lỏng tỷ giá hối đoái và tập trung vào việc duy trì sự ổn định của hệ thống tài chính. Bên cạnh đó, các quốc gia nên thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, duy trì lạm phát mục tiêu và sử dụng chính sách tiền tệ một cách hiệu quả, đồng thời tăng cường kiểm soát giá trị đồng nội tệ. Các chính sách này sẽ góp phần tạo môi trường kinh tế vĩ mô ổn định và hấp dẫn đầu tư trực tiếp nước ngoài.